Trước đến nay đám dân chủ trong nước vẫn nhận tiền của Việt Tân hàng tháng để gào thét, chửi bới chính quyền, sống sung sướng. Nhưng thiết nghĩ cũng sắp đến lúc cái túi tiền đó sắp cạn, cạn vì bản thân chúng phung phí, và đã hết thời Việt Tân giương cao ngọn cờ chống Cộng, canh tân đất nước để moi tiền kiều bào. Trong bài trả lời phỏng vấn của Trần Khải Thanh Thủy đã cho thấy điều đó.
Theo như phần 1 thì Việt Tân hiện nay đang chứa chấp tổng thể là một lũ ăn hại, tên Tổng bí thư của đảng bị một con đàn bà trắc nết tiếm danh, tiếm quyền chèn ép các công thần của đảng. Nhưng tạm thời hãy bỏ qua phần đó đi, con đàn bà Minh Thi là vợ ông Tổng cày nát đảng chỉ là một thời. Nhưng cái cốt yếu là bản thân sức sống của đảng này đang ngày một xuống cấp, hình thái ngày càng dặt dẹo. Việt Tân mà xưa nay vẫn lớn tiếng đòi canh tân đất nước đang là một mỡ hỗn độn, vật lộn với những khó khăn cả về tài chính, nhân lực cho đến hướng đi.
Được biết cụ Hoàng Cơ Minh của Đảng này đã từng tức tối, ôm hận đến lúc chết dưới tay quân cách mạng, đã một lòng gửi gắm vào tổ chức Việt Tân này để rửa hận. Nhưng e rằng điều này nghe có vẻ khó. Các bậc đàn anh của đám Việt Tân ngày xưa đã đặt nền móng cho một lũ bịp bợm, ô hợp núp bóng Mỹ để sinh tồn, còn chuyện đại nghiệp thì chắc không còn khái niệm. Theo như lời của Trần Khải Thanh Thủy thì Việt Tân hiện nay đã lạm phát quân số, theo kiểu người làm thì ít mà miệng ăn thì nhung nhúc. Trong đó không thiếu những kẻ chỉ “đánh trống ghi tên” để kiếm suất. Vậy nên hiện tượng những người tài như Trần Khải Thanh Thủy còn rất ít, một cây bút gạo cội như Thủy cũng bị đẩy ra đường do hiềm khích cá nhân. Cho thấy trong nội bộ Việt Tân hiện nay chỉ toàn dung nạp một lũ vô tài, bất đức, hám danh, chỉ lợi dụng cái mác Việt Tân để hòng kiếm chác trục lợi. Cụ thể nhất, mụ Trần Khải Thanh Thủy đã phun ra cho Hải Vân News như sau:
“Cho đến lúc này, số tiền Việt Tân lợi dụng sự căm thù cộng sản của bà con, (muốn có một tổ chức đấu tranh vũ trang mới), đã gần như cạn kiệt. Hàng trăm cửa hàng “Phở hòa”, đã chẳng hòa nổi vốn, mà tiền còn “đội nón ra đi” vì không cạnh tranh nổi với các loại phở bình thường khác. Cả đất mua, khách sạn, nhà ở, tàu đánh cá v.v đều... bái bai các quan Việt Tân hết. Tiền anh em kiếm được bây giờ, qua các cuộc vận động gây quỹ yểm trợ, hoặc qua một số cửa hàng ăn uống để duy trì một bộ máy cồng kềnh cả trăm người: “Sáng lái xe đi, tối lái về”, cũng là cả một vấn đề.
Đúng là bọn ma cô này không sớm thì muộn cũng giãy chết dưới sự chứng kiến của quan thầy. Canh tân đất nước gì bọn này, rõ là đang nghĩ cách để lừa lọc, moi tiền của kiểu bào nhẹ dạ cả tin cho chúng ăn sung mặc sướng . Một tổ chức mà cả một lũ ăn không ngồi rồi, không chịu làm việc, chỉ tính cách ăn tiền của người khác.Còn cái cục ngoại vận đích xác là làm làm việc hăng hái, bởi chúng có lớn mồm mạnh miệng mới hòng lôi người khác theo chúng được. Có gây nên sự vụ mới khiến quan thầy đổ xèng cho mà hốt. Hóa ra cái lý tưởng dân chủ, canh tân đất nước gieo vào màng nhĩ người khác chỉ là ảo vọng, bịp bợm. Và Trần Khải Thanh Thủy là người đã vỡ mộng ra đầu tiên. Ngay chị em chiến hữu cùng đảng với nhau mà quỵt của nhau chỉ 200 USD. Rõ là một tổ chức chỉ chuyên bọn vặt vãnh. Một tổ chức không có lý tưởng, không có tôn chỉ mục đích hoạt động đúng đắn chắc chắn không sớm thì muộn sẽ ngỏm củ tỏi. Khi mà các thành viên trong đó chỉ làm tiền và đầu óc là một vũng tù, não phẳng lỳ không có sáng kiến. Mà sáng kiến lấy đâu ra, bao năm vẫn nhai đi nhai lại bài Cộng sản độc tài, trong khi Mỹ - Việt liên tục ký kết các hiệp định hợp tác, vết thương chiến tranh đang dần lành miệng. Những bài đó chỉ chúng tự hát tự nghe, lấy đâu ra khán giả mãi một show diễn.
Kể cũng đúng, danh bất chính thì ngôn bất thuận, ngôn bất thuận thì việc bất thành. Việt Tân chỉ là một đảng phản động vật vờ bao nhiêu năm ở đất Mỹ hòng “chuyển lửa về quê”. Nhưng chuyển sao nổi lửa khi mà chúng toàn một lũ vô dụng, tham lam. Bộ máy thì nặng nề ì ạch, tên đầu sỏ thì sợ vợ, quần thần thì ô hợp. Thử hỏi sao chúng mãi là quân cờ tay sai cho Mỹ, là một con tốt thí. Việt Tân không hơn không kém vẫn là đứa con lai quái thai thời hậu chiến.
Qua bài phỏng vấn cũng thương thay cho phận “canh cô, mậu quả” của Trần Khải Thanh Thủy nhưng biết nói sao được. Bị Việt Tân vắt kiệt sức lực xong quẳng ra đường như đồ bỏ đi. Trần Khải Thanh Thủy sẽ có một tương lai bưng bê, cắt cỏ, bỏ bao thực phẩm siêu thị nhưng chắc chắn thị sẽ không đơn độc. Trước hết là anh Hải Điếu Cày đã sang với chị. Trong tương lai sẽ có một số nhà dân chủ ảo tưởng khác nhập kho bóc lịch một thời gian và sẽ được qua với Hải, Thủy để chung vui cuộc sống dưới ngôi nhà chung Việt Tân. Bài phỏng vấn rơi nước mắt của Trần Khải Thanh Thủy đã bóc mẽ bản chất “vắt chanh bỏ vỏ” của Việt Tân, lợi dụng Thủy chống Cộng, đến lúc hết giá trị lợi dụng thì chơi bài “đem con bỏ chợ”. Kể ra cũng tội nghiệp cho số phận bảy nổi ba chìm của Thủy nhưng biết sao được. Thủy phải tự trách minh trước như cha ông ta vẫn nói “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”.
Quốc Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét