Danh không chính thì ngôn không thuận, ngôn không thuận thì việc không thành, đó là lẽ dĩ nhiên, tất yếu. Hội nhà báo độc lập hiện nay đang ở vào tình trạng rối rắm, tiến thoái lưỡng nan. Đã thông báo rầm rộ về việc thành lập hội, rồi vận động bên trong bên ngoài để được các quan thầy chi tiền cho hoạt động, lên chương trình, mục đích hoạt động mà không hoạt động cũng chết.
Cũng như ban đầu khi tuyên bố thành lập Hội nhà báo độc lập, những dự báo đã hướng ra rằng hội sẽ chết yểu trong nay mai bởi một số quy luật đào thải. Từ việc cho ra đời một hội nhóm mà không được sự đồng ý của chính quyền. Rồi nội bộ toàn là những kẻ ma cà bông, xây dựng nhân sự tổ chức thiếu chuyên nghiệp. Là một tổ chức định hướng hoạt động trong lĩnh vực truyền thông mà lại có thực sự ít nhân tài, ít người có năng lực đủ để hoạt động trên lĩnh vực đó. Như thế ắt hẳn sẽ chết trong nay mai là điều dễ hiểu. Nhìn vào thành phần của ban trị sự khó chắc rằng nó sẽ vững được. Phạm Chí Dũng tuy là có công trong việc xúc tiến cho ra đời Hội nhà báo độc lập, giữ chức trưởng ban trị sự. Nhưng về tầm của một cây viết cũng ở mức hết sức bình thường, Dũng chỉ có mộ tấm bằng lận lưng là tiến sỹ kinh tế mà thôi, chưa có thành tích gì thực sự nổi bật trên con đường sự nghiệp cả. Còn Nguyễn Tường Thụy cũng chỉ le ve viết blog sống qua ngày đoạn tháng. Bùi Minh Quốc chỉ chuyên về thơ phú, có được đôi bài người đời biết đến. Còn Ngô Nhật Đăng còn mới toanh, chỉ là một tên phản phúc, bất tài chống lại truyền thống gia đình dòng họ để kiếm tiền, không cần thiết phải để ý đến loại đó.
Nhưng những sự kiện gây cho chúng ta sự chú ý trong thời gian gần đây đó chính là những sự kiện mang tính nội bộ, đấu đá tranh quyền đoạt lợi mới đáng sợ hơn. Nó đang làm cho cơ thể tong teo héo gầy của Hội nhà báo độc lập ngày càng xuống dốc, kiệt quệ. Hội nhà báo độc lập ra đời đã phải gánh chịu búa rìu dư luận, sự miệt thị của xã hội thì nay lại phải hứng chịu cả những vấn đề sâu mọt từ chính bên trong nữa nên khó có thể đứng vững được. Đây ắt hẳn sẽ là nỗi lo của nhiều người, nhất là những ai có vai quyền lợi lớn “chủ sị” trong hội. Bản thân Hội nhá báo độc lập dặt dẹo kia đã có 2 phái nội bộ tranh chấp quyền lợi. Một là phái đứng đầu của Phạm Chí Dũng, đang là chủ tịch Hội nhà báo độc lập, đây là phái của Xã hội dân sự. Một phái nữa do Mục sư Lê Ngọc Thanh đứng đầu và Ngô Nhật Đăng bệnh hoạn kia liên kết. Tuy nhiên xét cho cùng thì Phạm Chí Dũng đứng đầu là đúng, vì nhóm xã hội dân sự đã có một vai trò lớn khi thành lập nên Hội nhà báo độc lập, xét về số đông biểu quyết thì Dũng được bầu chủ tịch là không có gì sai. Nhưng tréo nghoe là lượng tiền mà quan thầy như Việt Tấn đổ vào đây cũng không phải là ít, nên việc ăn chia với nhau không cẩn thận cũng là một mầm mống tự diệt của Hội. Chính vì lợi nhuận nên không ai nhường ai, trong nội bộ Hội nhà báo độc lập hiện nay vẫn đang âm ỉ những mâu thuẫn nội bộ, vật lộn với những vấn đề nội tại không biết bao giờ mới ngả ngũ được.
Hiện nay phái “Dòng Chúa cứu thế” tuy đang bị yếu thế, bị o ép nhưng chắc chắn dưới sự dẫn dắt hết sức mưu mô của Linh mục Lê Ngọc Thanh thì trong tương lai ván cờ chưa biết thực sự thuộc về tay ai. Hơn ai hết Lê Ngọc Thanh lại là Phó chủ tịch thường trực của hội, có thực quyền khá lớn và là người đang cầm quỹ của Hội, trong tay giữ đến hàng trăm triệu. Chính sự loảng xoảng của đồng tiền đang đưa hội đến bờ vực thẳm.
Với vai trò là “nhà đầu tư” Việt Tân đang có vai trò lớn đáng lẽ điều tiết được cả 2 phái để xây dựng nên một đứa con hoang Hội nhà báo độc lập đúng nghĩa. Nhưng chính thành phần này cũng bất hảo không kém nên cách họ điều hành và chi phối những tên dân chủ kia cũng không hiệu quả. Trên thực tế, có những thành phần Việt Tân trong Hội để điều hành Hội nhưng quỹ đạo của Hội nhà báo độc lập đang đi vẫn bị lệch so với ước muốn của tổ chức này.
Bây giờ tuyệt đối không thể có chuyện Việt Tân nhất bên trọng nhất bên khinh được. Bởi suy cho cùng Việt Tân cũng chỉ là tay sai của Mỹ,không thể không coi trọng cả phát triển xã Xã hội dân sự dởm và cũng không thể không sử dụng chiêu bài lợi dụng Tôn giáo để đánh đổ Cộng sản được. Cái khó này đúng là cái khó chung của các bên. Vì thế vẫn phải chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Nhưng theo dự đoán của tôi thì Hội nhà báo độc lập này sẽ không làm nên trò trống gì cả. Bên ngoài sẽ chỉ là một trò lố bịch cho thiên hạ, còn bên trong vấn đấu đá để kiếm chút tiền, chờ ngày giải tán nữa là xong.
Quốc Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét